# # # # # # # #

Tạm biệt Aliénor !

Aliénor, một cô gái trẻ 20 tuổi người Pháp, sinh viên luật tại thành phố Lyon đã đến Nhà May Mắn vào đầu tháng 07 vừa qua. Hàng ngày, cô sinh hoạt cùng các em học sinh tiểu học của trường Làng May Mắn. Cô muốn tham gia vào một nhiệm vụ nhân đạo, và cô ấy đã chọn Nhà May Mắn bởi cô ấy được sự giới thiệu và khích lệ từ một người bạn đã tham gia làm tình nguyện nơi đây năm vừa rồi. Hôm nay, cô ấy cho chúng ta đọc về chia sẻ của cô ấy:

“Kể từ khi tôi bắt đầu học đại học, tôi đã thực sự muốn tham gia một nhiệm vụ nhân đạo. Tôi luôn muốn khám phá thế giới và tôi muốn cảm nhận được sự hữu ích của mình bằng việc giúp đỡ người khác. Trong quá trình học đại học, chúng tôi chỉ học cho chính mình mà không cần nhìn những người xung quanh. Điều quan trọng là tôi phải đối mặt với những khó khăn trong cuộc sống mà một số người đang đối mặt và phải đi xem còn gì khác trên thế giới, xa với cuộc sống hàng ngày của chúng tôi. Tôi đã ước ao được sống một cuộc sống trải nghiệm và phi thường. Tôi đã đến Nhà May Mắn theo lời khuyên của một người bạn đã làm tình nguyện tại đây vào năm ngoái. Nhưng không giống anh ấy, tôi đã tự bắt đầu cho mình cuộc phiêu lưu 6 tuần tuyệt vời!

Cú sốc về văn hoá ngay từ khi tôi vừa đến. Cuộc sống của người Việt hoàn toàn khác biệt với cuộc sống tại Châu Âu… Tôi đã bị ảo giác khi nhìn 5 người trên cùng một chiếc xe gắn máy! Tôi cũng đã ngạc nhiên khi thấy cuộc sống ngoài đường của những người nơi đây theo nghĩa đen: mọi người nấu và ăn, nghỉ trưa, buôn bán, tất cả đều ngoài đường… Ngay lập tức, tôi cảm thấy bầu không khí chia sẻ nơi này. Nó khá là đặc biệt. Thích nghi không hề đơn giản, nhưng đó cũng là điều mà tôi đã tìm kiếm khi đến đây, một cuộc sống trải nghiệm hoàn toàn khác biệt. Mớingày thứ ba, tôi đã tìm thấy chính mình tạimột quán bar của địa phương, xem một trận World Cup với một tình nguyện viên khác của Nhà May Mắn…

Tại Nhà May Mắn, công việc của tôi là dạy tiếng Anh cho các em học sinh tiểu học (từ 6 đến 14 tuổi) cũng như làm các hoạt động thể thao và thủ công cùng các em. Những ngày đầu tiên hơi khó khăn. Đứng trước ba mươi em học sinh không nói tiếng Pháp hoặc tiếng Anh, mà tôi không hề nói được tiếng Việt, là không hề dễ dàng. Không có đào tạo chuyên vềgiảng dạy hay giáo dục, tôi vẫn còn trên băng ghế trường luật vài ngày trước đó.

Để được yêu thương và tôn trọng bởicác em học sinh là một thách thức thực sự. Tôi đã phải tìm những nét đặc trưng và những sợi dây kết nối với các em: những gì các em thích làm, những gì các em có thể làm theo khả năng và trình độ của các em, trong khi vẫn giữ được chương trình học. Tôi nhanh chóng hiểu được cách giảng dạy tại Làng May Mắn: tôi đã sử dụng sự sáng tạo của mình để nghĩ ra các bài tập vui nhộn và những trò chơi bằng tiếng Anh. Tôi đã buộc phải phát triển sự thích ứng, sáng tạo, tự chủ và kiên định của mình. Đó cũng là điềulàm nên trải nghiệm tuyệt vời.

Hôm nay, tôi hài lòng với công việc của mình tại đây: các em học sinh không muốn tôi ra đi và tôi cũng vậy. Tôi nghĩ rằng tôi đã xây dựng được một mối quan hệ thực sự với các em, thông qua các trò chơi và những hoạt động thể thao khác nhau! Có một giai thoại hài hước là về cách các em phát âm tên của tôi vào những ngày đầu tiên, tôi đã có đủ tên gọi từ Aliono đến Oyao.

Tôi đã gặp những con người phi thường tại Nhà May Mắn, chăm sóc và vui vẻ bất chấp những khó khăn mà họ gặp phải… Bất kể họ làngười quản lý tình nguyện viên, những tình nguyện viên khác, nhân viên của Nhà May Mắn hay những người sống tại Làng May Mắn, họ đều cực kỳ tốt với tôi. Tôi cũng khám phá ra rằng một tổ chức phi chính phủ mạnh mẽ như thế nào và làm thế nào để có thể thực hiện được những điềutuyệt vời cho những người cần giúp đỡ. Sự rộng rãi và tận tâm như vậy thật đáng kinh ngạc.

Dĩ nhiên, tôi đã dành phần lớn thời gian của mình cùng với các em, và tôi đã có cho mình những kỷ niệm thật đẹp. Để tiếp xúc với các em thì cần phải kiên nhẫn, kiên trì, sáng tạo nhưng đặc biệt là phải tận tâm. Các em không phải lúc nào cũng dễ dàng nhưng chúng đã mang lại cho tôi một tình cảm không giới hạn, rất khó để giải thích điều này… Cuối cùng, chính vì chúng tôi không nói cùng ngôn ngữ mà đã mang lại trải nghiệm huyền diệu hơn: chúng tôi đã tìm được một cách khác để giao tiếp là bằng cử chỉ, những cái nhìn, biểu hiện…

Đi xa nhà không phải lúc nào cũng dễ dàng, tôi đã trải qua những khoảnh khắc phức tạp bởi sự mệt mỏi và cô đơn… Nhưng những khoảnh khắc này nhanh chóng bị xoá đi bởi cường độ trải nghiệm sống! Đây là chuyến đi lớn đầu tiên của tôi, lần đầu tiên được trải nghiệm cùng các em nhỏ và cũng là lần đầu tiên tôi đến Châu Á. Nghĩ lại, đúng là có chút điên rồ khi đi xa như thế này, không một người quen, không biết nói tiếng Việt trong một quốc gia hoàn toàn khác biệt với tôi. Tôi nhận ra rằng có chút thách thức cá nhân theo cách nào đó, quyền tự chủ, khả năng thích ứng và trên hết là sự rộng lượng. Tôi khuyến khích mọi người nên tham gia khoá trải nghiệm này, ngay cả khi nó không hề dễ dàng. Bạn sẽ cảm thấy rất tự hào.

Chuyến tình nguyện của tôi tại Nhà May Mắn sắp kết thúc. Sự ra đi sẽ là rất khó khăn. Khi ta đã đến đây thì không còn muốn rời đi nữa. Cảm ơn Nhà May Mắn đã cho phép tôi thực hiện cuộc phiêu lưu này trong tổ chức của các bạn. Tôi hy vọng rằng tôi đã có thể mang lại sự hỗ trợ cho tổ chức!”

Cảm ơn Aliénor, vì thời gian mà bạn đã dành cho các em học sinh của Làng May Mắn! Nhà May Mắn cùng toàn thể nhân viên chúc bạn có một chuyến quay về Pháp bình an bên gia đình và bạn bè của bạn mà bạn sẽ có rất nhiều điều để kể!

Dịch: Công Duy